Những cánh buồn tôi nhặt từ tócrơi vào đêm như thể xác ngàycánh buồn mỏng mảnh như thời gianvờn quanh ngón tay sấp ngửa
giả định em một buổi chiều thắp lửa
chảy vào tôi tựa ký ức thượng nguồn
mùa chân di trú
con phố cõng oan những hình dung lạ
chạm bờ mung lung
gọi tên nhau bằng ký tự vô thanh
như chiếc lá mót cạn đời diệp lục
thu gầy toang tuếch
chỉ chực chờ đợt gió xô nghiêng
giả định tôi trong lần hạnh ngộ cuối
em ung dung giấu nhẹm một ánh nhìn
và khoảng cách thay lời mật khải
những cánh buồn lòng phố
trắng tay