thành phố không đủ nóng để lên menem đừng giữ cánh salem trắng rựcchứng nhân khứ vãngchưa tàn
lời phủ dụ ngập con đường mòn vắng
và giấc mơ neo cạn nơi thềm trăng xưa
thành phố này không có mùa đông
nỗi buồn bám vào mắt gió
nỗi buồn như diều
lênh đênh buông trôi
em đừng hoài nghi
dẫu thời gian suy kiệt tóc xanh
dẫu bàn tay lãng du ngực ấm
dẫu ngày mai chẳng cần ai mặc cả
khi cơn đau là một bí mật
đừng nói về tàn tích hôm qua
đừng ươm nỗi mơ đá sỏi
cứ nhìn nhau thật khẽ
vậy thôi
nơi mùa hè nằm yên
em chẳng còn ở đó
bài hát chiều hoàng hôn ngắt lửa
đóa salem trắng rực, và
nỗi hoài nghi
cuối đường